Một thân một gia đình bạn anh lựa chọn đường phố này không sợ đầu rơi máu chảy càng chưa sợ cô lập. Dẫu vậy về sau khi chạm chán cô anh đã có được chuyện để sợ hãi. Tình ái đến, có người sẽ tậu được tín ngưỡng của bản thân mình.
Giới thiệu truyện cảnh đường phố vấy máu
Tác giả: Kim Bính
Thể loại: Ngôn tình sủng
Trích đoạn truyện con đường vấy máu
Tưởng Tốn ngồi xếp bằng bên trên ghế, đếm xấp tiền trong tay “xoạt xoạt xoạt”, ngón tay gẩy Cấp Tốc, trung tâm trạng nhảy nhót theo.
Lúc Tôn Hoài Mẫn tới, thấy mắt cô phát ra tia sáng kì lạ, đếm tiền như chó nhìn xương chăm bẳm, chỉ thiếu không lè lưỡi thôi. Cô ta kéo một loại ghế xếp sang ngồi sát bên, hỏi cô: “Bạn trai em nói mời thành viên gia đình ăn uống cơm trắng, thứ bảy chị bao gồm rảnh không?”
Tưởng Tốn không hướng dẫn.
Tôn Hoài Mẫn hỏi bổ sung hai lần, kéo kéo tay áo cô: “Chị!”
Tưởng Tốn quay đầu lại: “Hả?”
hiện nay Tôn Hoài Mẫn bắt đầu bắt gặp cô chẳng phải nghe thấy, có lẽ rằng mang đến vấn đề lân cận có một số người cũng chưa phát hiện, đành yêu cầu hỏi lần nữa: “Bạn trai em nói mong muốn mời chúng ta nạp năng lượng cơm trắng.”
Tưởng Tốn hỏi: “Mọi người là ai?”
“Mấy Cả nhà chúng ta khác của em.”
Tưởng Tốn cúi đầu, bước đầu đếm tiền lần nữa, đếm từ tờ thứ nhất, ngón tay gẩy Cấp Tốc như cũ, nói: “Không đi.”
“Tại sao vậy?”
>> Đọc thêm thể loại Truyện ngôn tình ngược
“Tại sao chúng tôi cần đi?” Đếm xong mười tờ, rút riêng ra.
Tôn Hoài Mẫn nói: “Em sẽ ở bên anh đấy gần một năm rồi, hiếm khi anh đấy ăn nhập gặp gia đình em. Em thân mang chị nhất, sao chị có lẽ không đi chứ!”
“Ai thân có cô nhất?”

Tôn Hoài Mẫn cứng họng: “Vậy tại sao chị không đi chứ?”
“Cô nghĩ một nguyên nhân giúp tôi đi.”
Tôn Hoài Mẫn khựng lại bắt đầu “ờ” một tiếng, lại nói: “Trong C.ty em có một anh, lần trước bắt gặp hình ảnh của chị, cứ hy vọng nhờ em giúp anh ấy Ra mắt chút ít. Khoảng thời gian trước chị đi xem mặt cũng không bao gồm kết quả, cho đến thử chút xem?”
Lát sau lại nói: “Anh ấy được lắm, tốt nghiệp trường thanh danh, điều kiện gia đình bình thường, người trong gia đình rất thành thật, bự tuổi hơn chị một ít ——” Câu sau cùng nhỏ dại lại, “Năm nay mới cha mươi bảy.”
Thấy Tưởng Tốn không báo cáo, cô ta lại kéo kéo tay áo cô.
Tưởng Tốn ngẩng đầu, liếc nhìn bàn tay trên cánh tay. Tôn Hoài Mẫn thấy thứ chúng ta túm là mảnh vải Đen mỏng, lập tức rụt tay lại như bị rộp, hơi ngượng: “Qua một chặng thời gian nữa đang giúp chị xem mặt nha, vừa mới đây không ăn nhập lắm.”
Tưởng Tốn như cười như không nhìn cô ta, tựa như vạch trần tâm sự của cô ấy ta. Tôn Hoài Mẫn bối rối trong lòng, nhìn về bên quầy hàng, mười mấy xấp tiền sẽ xếp trên đấy, thuận miệng hỏi: “Tiền đâu ra vậy chị?”
Tưởng Tốn nói: “Tiền phúng điếu ngay hiện tại.”
Tôn Hoài Mẫn “ồ” một tiếng, chưa hiểu “bây giờ” là ý gì.
“Của hồi môn sau này.”
>> Xem thêm list Truyện ngôn tình trọng sinh
Tôn Hoài Mẫn sửng ốm, gò má Bỗng chốc nóng bừng, lúc ra xung quanh đụng cần một các bạn quý ông, cô ta cũng chẳng chú ý. Chạy xa rồi cô ta lại quay đầu lại, thấy Tưởng Tốn đón ánh mặt trời, nụ cười cợt mỉm trên khuôn bên, một khuôn bên nho nhỏ, tươi sáng động lòng mình. Cô ta nhìn cả buổi, vẻ mặt dần bằng lặng, thẳng lưng đi.
A Sùng bị mọi người chạm, la một tiếng về bên bóng lưng kia: “Người đẹp ơi, quan sát mặt đường loại chứ!” Quay đầu lại cười cợt hì hì nói có Tưởng Tốn, “Lấy hai chai nước.”
Tưởng Tốn gửi sang: “Hai đồng.”
A Sùng nạm, hỏi: “Có nước ấm chút ít không?”
Tưởng Tốn khó hiểu: “Anh đã từng cài nước khoáng ấm à?”
A Sùng ngẩn thành viên, dựa vào quầy hàng, quan sát bạn gái trước bên, thấy cô ăn diện tầm thường, mái tóc dài búi tùy ý bởi cặp tóc, có thể hơi chờm bờm, dẫu vậy không ẩn giấu được cục ngọc trai lấp lớp bụi, trong lòng hơi ngứa ngáy, cợt nhả nói: “Sao chưa một lần cài đặt chứ. Hôm qua bên tôi cũng từng thiết lập hai chai, bà chủ đó đun ấm mười phút giúp tôi, để trong quần áo ấy.” Anh ta chỉ ngực Tưởng Tốn, “Để ở ấy, nóng cấp tốc lắm! Cho đến cô cũng giúp cái nhé?”
Tưởng Tốn cười: “Đâu buộc phải phiền toái thay.” Cô ngồi xổm xuống, lục ra một món đồ mập ném lên quầy hàng, “Mười hai đồng, giữ nhiệt hai mươi bốn giờ!”
Một dòng bình thủy mập.
A Sùng chú ý bỡ ngỡ không nói yêu cầu lời, thấy Tưởng Tốn đôi mắt tròn xoe, nụ cười cợt rạng rỡ, anh ta càng vui hơn, mau chóng móc tiền: “Ý kiến hay đánh giá hay, chúng ta đẹp, cô biết công việc làm ăn thật đấy!”
Tưởng Tốn thối tiền cho anh ta, A Sùng bắt chuyện: “Biết núi Minh Hà đi thế nào không?”
Tưởng Tốn hỏi: “Anh mong đi núi Minh Hà à?”
A Sùng nói: “Đúng ráng, xe tôi bị bị tiêu diệt máy đằng trước rồi, vừa định đón xe, vị trí các cô chưa thấy taxi gì cả.”
“Trong trấn bên tôi đâu có taxi, chỉ việc xe du lịch cỡ nhỏ thôi. Mấy cái kia toàn là xe dù, nếu dọc đường chạm mặt cảnh sát giao thông là phiền ấy. Anh đi cao điểm sao?”
“Đúng vắt, đón Tết là chuẩn bị đón bên trên núi rồi.”
Mắt Tưởng Tốn sáng lên: “Tôi cũng phải đi núi Minh Hà, với anh theo một đoạn nhé?”
A Sùng kinh ngạc: “Cô sở hữu tôi theo?”
“Núi Minh Hà cách vị trí này gần một tiếng con đường xe đó, không gồm xe buýt chạy thẳng, xe du lịch không có lợi, vé vào cửa một trăm hai bên tôi mua giúp anh, chưa lấy hơn của anh nửa xu.”
“Hả?” gồm chuyện hời đến nắm sao?
Tưởng Tốn vịn quầy hàng, chỉ một cái biển dựng ở cửa ngõ cửa hàng tạp hóa, A Sùng ngửa ra sau quan sát.
cái biển hình chữ nhật, phông nền là núi non mây mù lượn quanh:
Tour núi Minh Hà một ngày, vé vào cửa ngõ một trăm hai mươi đồng (Bao xe chuyển đón)
Tour hai ngày tám chiến hạ cảnh, tour bao bọc ba ngày
…
Dường như dường như bán các dịch vụ cũng như ăn uống ở, liên lạc, hướng dẫn cục cao điểm,…
Liên hệ: Cô Tưởng
Số điện thoại liên hệ: 187xxxxxxxx
A Sùng thiết lập đồ ngừng, bật về trong xe ven con đường, ném bình thủy ra ghế sau, nói: “Tôi new call xe rồi, bao vé vào cửa một trăm hai một thành viên, hữu hiệu không?”
Ghế phụ ở kề bên, Hạ Xuyên sẽ bóp một hộp thuốc lá chưa, liếc chú ý bình thủy hỏi: “Thứ gì vậy?”
“Bình thủy đó!”
“Tôi đắn đo à?”
A Sùng cười cợt nói: “Còn ko phải là trời lạnh quá, chúng tôi muốn uống nước ấm sao, cần đến mẫu ấy mang đến dễ!”
Hạ Xuyên liếc anh ta: “Uống nước nóng? Nước đâu?”
A Sùng vắt lấy hai chai nước khoáng kia.
Hạ Xuyên hỏi: “Sao chưa cài đặt thẳng thứ hình như nấu nước?”
“Có lý!”
Hạ Xuyên nện hộp thuốc lá chưa sang: “Cút!”
chổ chính giữa trạng Hạ Xuyên viết cùng bề mặt, A Sùng chưa dám nói nhiều nữa, hóng một lát, anh ta new nghe thấy: “Một trăm hai bao vé vào cửa, cậu chọn xe gợi ý cao điểm à?”
A Sùng thành thật khai báo: “Không đề nghị, là đằng trước gồm tiệm tạp hóa, bà chủ nhỏ tuổi kiêm bài toán này.”
Hạ Xuyên nhắm chữ “nhỏ”, ngón tay giật chiếm, đáng tiếc không còn hộp thuốc lá không nào.
A Sùng lại nói: “Mười hai giờ nguồn gốc, còn mười phút nữa, chúng ta mau sang đấy đi.”
cửa hàng tạp hóa nho nhỏ, cửa ngõ mở hé, một đậy quầy kính chống chọi với cửa ngõ, một cái đậy lạnh để bên quầy, đi tiếp vào trong là mấy dãy kệ hàng, bên trên cửa tiệm là bảng hiệu: quán tạp hóa Kiếm Tiền.
Chúc Các bạn đọc truyện vui vẻ!